PHƯỢNG VU CỬU THIÊN REVIEW
Thể các loại : cổ kính giá không, trọng sinh, cung đình, duy nhất công nhiều thụ, khổ tình đế vương công, từng tiểu thụ đều khiến cho tâm cần thiết yên, huynh đệ, NP.
Bạn đang xem: Phượng vu cửu thiên review
~~~~~~~*~~~~~~~
Hắn – lãnh tình đế vương, bởi vì cái gì khuynh tận trung khu lực thân thương một fan suốt hai mươi năm, lại chỉ đổi mang hận ý?
Trừ bỏ việc rời đi hắn, còn có gì hắn không vì người kia cơ mà làm?
Vậy thì sao?
Đổi rước họa diệt quốc, hắn tấn công mất huynh đệ thủ túc, tấn công mất ngôi vị, thậm chí là mất cả tính mạng.
Nếu có thể quay lại một lần, liệu hắn vẫn vẫn vô oán vô ăn năn một lần tiếp nữa yêu đắm tín đồ kia chăng?
Hay là từ ni về sau…buông tay?
Phượng vương vãi thái tử Cơ Dung.
Phượng hoàng Vũ quốc Cơ Dung.
Hai mươi năm ngôi trường yêu say đắm một fan – Văn võ Trạng Nguyên Sở Phi.
Thẳng mang lại một ngày, Viêm quốc đế vương Gia vẻ ngoài Hy huy quân khử Vũ quốc, hắn bắt đầu phát hiện Sở Phi là sâu sắc căm ghét hắn, thâm thúy khinh bỉ hắn, cũng sâu sắc oán hận hắn, thậm chí đến Vũ quốc y cũng hoàn toàn có thể bán đứng nhằm đổi lấy tử vong của hắn.
Hắn thân thương y, y ước ao giết hắn.
Hắn nghi kỵ Cơ Huy Bạch, nhị đệ lại vì hắn cơ mà chết.
Hắn lạnh lùng bỏ ngoài tai lời Cơ Chấn Vũ, chén đệ vày hắn mang trăm quân đấu vạn quân.
Hắn rốt cuộc…đều đã sai trái sao?
Một đoạn thời hạn như giấc mộng, tỉnh giấc nhì mươi năm tưởng như là hư ảnh.
Ông trời mang đến hắn thời cơ sửa trị sai lầm, hay chính hắn muốn nghịch thiên nhằm sửa mệnh?
Quay ngược nhì mươi năm…
Hắn vẫn yêu Sở Phi, yêu thương đến tâm can hồ hết nát, nhưng lại lần này…
…hắn buông tay.
Cho fan kia một lối thoát hiểm cũng là mang đến hắn lối thoát.
Giật mình bắt đầu biết, bởi y hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu ân tình.
Phụ hoàng, mẫu hậu, Huy Bạch, Chấn Vũ,…
Hắn lần này chắc chắn là sẽ trân trọng, tận tâm trân trọng.
Quay ngược một đoạn thời gian…
Hắn gắng đổi.
Người không giống sẽ thay đổi.
Mọi sản phẩm công nghệ cũng nuốm đổi.
Hắn lần này trân trọng Huy Bạch, đổi mang một tiếng “yêu”.
Hắn lần này trân trọng Chấn Vũ, đổi đem hai chữ “phản bội”.
Hắn lần này quyết khử Gia vẻ ngoài Hy, đổi lấy tình yêu dây dưa.
Hắn lần này buông tay Sở Phi, đổi đem một chiêu tập Dung Phi.
Loạn luân thuộc mê đắm, bội nghịch cùng sản phẩm tha, tình yêu cùng hận ý, nghi kỵ đồng ái dục.
Hắn lần trước yêu, yêu đó là “yêu”.
Hắn lần này yêu, yêu sẽ là “nhân”.
Gia chính sách Hy từng nói :
“Cơ Dung trọng tình, người bên cạnh hắn là may mắn, lại cũng… hắn từ thân thật bi ai!”
Cơ Dung trọng tình.
Hắn ngọt ngào Huy Bạch vô ân oán vô hối, tin cẩn Huy Bạch bất chấp mọi sự.
Hắn tha sản phẩm Chấn Vũ phản bội bội, một đợt tiếp nhữa trở về bên hắn.
Hắn dây dưa thuộc Gia chế độ Hy, từ cơ hội nào đã mất cái “hận vong quốc”?
Hắn ko đẩy được chiêu mộ Dung Phi tách xa, từ thời điểm nào lòng vẫn chùng lại?
Tống tiên sinh từng nói :
“Có những người dân làm một vài việc, tổng hội được tha thứ; cơ mà có những người làm một vài việc, lại dài lâu cũng ko có thời cơ thứ hai.”
Một cơn mơ quẩn quanh.
“Hoàng đệ, ý muốn nghe hay là không một giấc mộng?”
“…”
“Ta từng mơ một giấc mộng……”
“…”
“May mắn…… May mắn, đó là một giấc mộng.”
“Hoàng huynh.”
“…”
“Ta ko biết…… Ta vật gì đều……”
“Loại chuyện này còn có cái gì cần phải biết đến? Cũng chưa phải là chuyện giỏi gì, huống hồ, cũng chỉ là một trong giấc mộng nhưng thôi.”
“Chính là mộng?”
“Chính là mộng.”
“…”
“Mộng cùng sự thật là tương phản, mang đến nên, Vũ quốc chỉ biết ngày càng hưng thịnh, gồm phải tuyệt không?”
“Phải”
“Cho nên, đệ thuộc Chấn Vũ, đều có thể còn sống thật tốt, có phải xuất xắc không?”
…
…
…
“Huy Bạch.”
“…… Hoàng huynh?”
“Còn lưu giữ rõ đêm tối đó đệ cùng ta nói phần lớn lời làm sao không? ‘Đệ thật sự say đắm huynh’.”
“Thần đệ đương nhiên nhớ rõ, đó là…… Đó là lời tâm huyết của thần đệ.”
“Ân. Còn lưu giữ rõ ta đã trả lời thế làm sao không?”
“Hoàng huynh nói ‘ta biết’.”
“Đúng vậy, ta biết. Lúc này nghĩ đến, ta thật tất cả chút ân hận hận.”
“Thật không? nhưng mà thần đệ thật ra không ăn năn hận…… Bất luận như thế nào, cũng không ân hận hận.”
“Ta có chút ăn năn hận, lúc đó thế nhưng còn thiếu một câu…… thiếu thốn một câu ‘ta cũng vậy’.”
…
“Ta biết, ta cũng vậy……”
…
“May mắn…… May mắn, đó là một giấc mộng.”
Hai mươi năm, một cơn mộng.
Buông tay kẻ vị trí chân trời, ráng tay người ngay trước mắt.
Hai mươi năm, một cơn mơ dài, chớp mắt đang như phù du.
Nghịch thiên sửa mệnh, nhân quả ck chéo, giá của sinh mạng,…
Độc đã quay trở lại thân, dấu tích của vạn tiễn cũng hiện nay hình.
Hắn biết.
Nhưng hắn vô oán thù vô hối.
Vũ quốc không diệt vong.
Huy Bạch sẽ không còn chết.
Xem thêm: Review Khóa Học Tiếng Anh Edumall., Học Chương Trình Tiếng Anh Cho Mẹ Và Bé Online
Chấn Vũ không đề xuất trăm quân đấu vạn quân.
Gia cơ chế Hy không huy quân khử Vũ quốc.
Sở Phi cũng không cần ân oán hận.
Vô oán vô hối.
Để 1 mình hắn trả giá, để 1 mình hắn bồi tội nghịch thiên.
“May mắn…… May mắn, đó là một giấc mộng.”
.
.
.
“Cơ Dung?”
“Ngươi chưa phải vẫn nghi ngại vì cái gì ta thứ 1 tiên chạm chán mặt như vậy đã muốn giết ngươi sao?”
“Phải, như vậy nào, lúc này nguyện ý nói?”
“Bởi bởi ta mộng ngươi huy quân khử Vũ quốc.”
“Liền vì vậy nên một cái…… một chiếc mộng?”
“…”
“Cứ như vậy?”
“Còn mong mỏi thế nào?”
“Ngươi mộng ta như vậy, kế tiếp thế nào? Sẽ không phải như thế ngay thức thì tỉnh dậy chứ?”
“Sau đó? kế tiếp ngươi bước vào cung điện, sau đó nữa ta đã biết thành vạn tiễn khoác thân.”
“Từ từ, mặc dù ta thật sự tiến công tới hoàng cung Vũ quốc, cũng trở thành không sử dụng vạn tiễn mặc thân kia đến đối phó ngươi…… tê vạn tiễn mặc thân là ngươi chuẩn bị đi? —— chuẩn bị dùng làm việc trên fan ta?”
“…”
“Kia vạn tiễn khoác thân nếu như là chuẩn bị cho ta, sau cuối lại ở trên fan ngươi…… Như vậy bên cạnh có phải hay không còn có người? Đại để là tín đồ ngươi lòng tin cùng ta nội ứng ngoại hợp, cho kế sách của ngươi liền lâm vào cảnh thất bại!”
“Đúng vậy.”
“Ngươi thuở đầu như vậy ghi hận…… sẽ không là sinh sống trong mộng còn xúc cảm được nhức đi?”
“…… Đúng vậy.”
“Đau sao?”
“Đau…… cực kỳ đau. Vạn tiễn mặc thân, ta đã đến ta chỉ biết trải sang 1 lần……”
Nghịch thiên là tội lớn, sửa mệnh càng khó dung.
Số phận lúc quay đầu, là thời gian thân có đầy tội nghiệt.
Dây dưa thuộc nhân thế, cũng duy nhất chữ “tình”.
.
.
.
Điện hạ, ta bao gồm hai mẫu nguyện vọng.
Một nguyện khi còn nhỏ bé chết non, không biết thế sự duy gian; nhì nguyện quyền khuynh thiên hạ, tận hưởng hết quang vinh phú quý.
Đáng nhớ tiếc thời vận không tốt, hai loại nguyện vọng này phần lớn là hoa trong gương, trăng vào nước.
Nhưng, ta sau cuối còn hoàn toàn có thể có một mộng tưởng.
Giấc mộng một ngày kia, rất có thể có một người, yêu ta, kính ta, trọng ta mà lại nguyện phóng ta trường đoản cú do.
Nếu có bạn như thế, ta nguyện theo hắn đời đời kiếp kiếp.
—— không rời ko bỏ.
“Điện hạ, đợi ta trở lại.”
Ta sau khi trở về, khăng khăng sẽ cùng ngài……
Sinh tử cùng nhau.
.
.
.
Có người chất vấn, tất cả phải hay là không nếu không hẳn là Cơ Dung thì ko được, tất cả phải hay là không Cơ Dung thật sự tốt như vậy? —— giỏi đến mức để cho ngươi nguyện ý không cần thê ko cần tử, chỉ cùng một người phái nam nhân. . . . . . Thuộc huynh đệ của chính mình?
Có phải hay là không Cơ Dung thật sự tốt như vậy? Cơ Huy Bạch kỳ thật cũng hỏi qua bao gồm mình. Tiếp đến hắn suy nghĩ muốn:
Có lẽ là như vậy, cũng hoặc là ko phải. . . . . . Nhưng như thế có đồ vật gi quan hệ đâu? Hắn chính là từ lúc còn rất nhỏ vẫn liền coi trọng y, mà y cũng trùng hợp không tồn tại làm cho hắn thất vọng, bởi vậy, hắn liền ko buông tay , chỉ nhìn , nghĩ, đến đến hôm nay. . . . . .
Cho đến hôm nay, đã mất nghĩ muốn buông tay .
Cũng không còn tồn tại thể buông tay .
“Hoàng huynh.” Cơ Huy Bạch nhẹ giọng gọi.
Hoàng huynh, này một tòa khổng lồ như vậy vào vườn, huynh hy vọng ta đi coi càng nhiều hầu như đóa hoa xinh đẹp chói mắt, đi ham mê càng nhiều mật hoa mỹ vị ngọt lành. Tuy thế hoa dù nhiều tới thế nào, sau cùng cũng ko thể chống chịu nổi mùa đông tràn về tàn phá, như thế nào có thể sánh cùng với thân cây tê hắn luôn dõi nhìn một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, đại thụ cao ngất cứng cỏi rất có thể che trời?
Hắn không thích rất nhiều thứ mềm mại tốt đẹp, chung quy cũng chỉ nhất thời.
Hắn thích, cho mặc dù là vết thương khắp chốn xấu xí không chịu nổi, lại sở hữu thể khiến hắn động tâm không dứt.
Cho nên. . . . . .
“Cho nên, ” Cơ Huy Bạch mỉm cười, giống như băng tuyết tương đối tan, xuân về trên đất. “Hoàng huynh, ta tầm thường quy chỉ ham mê theo dõi đại thụ cơ trưởng thành, thích chiếc kia mặc dù thân với sẹo, vẫn khiến ta lưu luyến quên mặt đường về.”
.
.
.
“Nhất bái thiên địa ——”
“Nhị bái cao mặt đường ——”
“Phu thê giao bái —— dứt buổi lễ ——”
“Cơ Dung, họ du hồ, ngắm hoa, quốc bộ phố, núm tay, còn có bái đường, toàn bộ những chuyện nhưng mà giữa hai người yêu nhau rất có thể làm họ đều đã làm.”
…
“Cơ Dung, ta yêu ngươi.”
“Gia qui định Hy……”
“Không yêu cầu nói. Không nên nói…… Ta ví như thắng, là thanh quang vô hạn, sợ hãi là nhớ không được nơi này; ta giả dụ bại, cũng trở thành bị đàn họ đem nghiền xương thành tro, sau đó làm đến tro tàn tê vương khắp mỗi một tấc đất Viêm quốc…… Cũng không tất lưu giữ rõ.”